Phật giáo nhìn vào vũ trụ nhân sinh, không phải là duy vật, không phải duy tâm, cũng không phải là duy thần.
Mà, Phật giáo nhìn vào sự hình thành của con người ở ba trạng thái kết hợp nhau là tâm, sinh và vật lý.
Hay nói bằng danh từ Phật học là sự duyên hợp của ngũ uẩn, tứ đại; hoặc căn, trần và thức.
Căn là nói về sinh lý, trần là vật lý, và thức là tâm lý. Căn, trần và thức tụ hội nhau để tồn tại.
Nếu lìa một chỉ còn hai thì thế giới sẽ không tồn tại. Vậy căn, trần, thức là gì?
Căn : mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.
Trần : sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp.
Thức : nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức.
Từ nơi sáu căn tiếp xúc sáu trần sanh ra sáu thức.
Thức tạo tác vọng động, tạo nghiệp hoặc thiện hoặc ác để trôi lăn trong sáu nẻo luân hồi.
Dụ như mắt nhìn thấy sắc đẹp của một người (nam hoặc nữ), liền khởi tâm say đắm,
từ nơi đắm mê sắc đẹp mà tạo nên hành nghiệp.
Cho đến tai nghe âm thanh, mũi ngửi mùi thơm, thân chạm xúc
những chỗ trơn láng mềm mại, ý suy nghĩ ghét, thương, hận, thù…
Lục căn là công cụ sai khiến của lục thức để tạo tác hành nghiệp thiện hoặc ác.
Từ nơi hành nghiệp tích tụ chứa nhóm mang đi trong sáu nẻo luân hồi,
từ quá khứ đến hiện tại, và, sẽ tiếp diễn trong tương lai; để chịu khổ trong vòng luân hồi.
Quá khứ do sáu căn không thanh tịnh, chạy theo trần cảnh khởi lên đắm trước tạo nghiệp:
tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến. Và trong đời vị lai ta lại cũng theo con đường cũ t
ạo nghiệp sanh tử tham, sân,… nầy mà đi.
Từ nơi mắt thấy sắc tạo nên sáu món căn bản phiền não:
tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến; cho đến mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý,
mỗi căn đều tạo nên sáu phiền não căn bản giống nhau: tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến.
Mỗi căn chúng ta có sáu thứ căn bản phiền não, và;
như vậy, sáu giác quan đã tạo nên 36 thứ phiền não trong đời sống thường ngày.
Do đó, như trên đã nói cuộc đời của chúng ta liên tục nối tiếp trong ba đời từ quá khứ đến hiện tại và tương lai.
Như vậy, trong ba đời ta đã tạo thành 108 thứ phiền não để làm hành trang trong đoạn đường sanh tử không cùng tận.
Cho nên, bây giờ chúng ta lần tràng hạt 108 lần trong khi niệm Phật,
là quyết tâm đoạn trừ 108 món phiền não mà mình đã tạo trong ba đời.
Đoạn trừ 108 món phiền não cũng có nghĩa là làm cho sáu căn thanh tịnh.
Sáu căn từ trước đến nay chạy theo sáu trần, khởi lên sáu món phiền não căn bản: tham, sân, si,….
bây giờ ta lần tràng hạt niệm Phật, là ngăn cản không cho sáu căn vọng động
chạy theo cảnh trần, và, giúp cho sáu căn quay về với tự tánh.
Sáu căn cảm nhận sáu trần sanh ra sáu thức, thức vọng động tạo nghiệp luân lưu trong vòng sống chết.
Lần tràng niệm Phật là không cho căn nhiễm với trần; căn không nhiễm trần tức căn thanh tịnh,
căn đã tịnh thì nghiệp không còn, nghiệp đã dứt sanh tử đoạn diệt.
Ấy gọi là giải thoát, hoặc vãng sanh về thế giới Cực Lạc của Phật A Di Đà.
Thấu triệt được lý đạo như vậy thì không còn vọng niệm phân biệt pháp tu này hơn pháp tu khác.
Hoặc cho rằng đức Thích Ca xưa kia do Thiền Tọa
mà thành Phật chứ không phải niệm Phật mà thành chánh quả.
Hoặc còn tệ và vọng niệm hơn khi tuyên bố rằng:
thầy Tổ đã khuyên bảo ta trong thời mạt pháp lấy pháp môn niệm Phật
cầu vãng sanh là trốn tránh, không thích ứng với lời Phật dạy.
Số 108 thường xuất hiện trong các công trình Phật giáo.
Có 108 cuốn sách Luật, Luận ghi lại lời Phật dạy, để các môn đệ của Ngài noi theo tu học hàng ngày.
Ngôi chùa Hải Ấn Tự hay còn gọi là Tàng kinh các ở Hàn Quốc, nơi cất giữ các Bộ Kinh, Luật, Luật của Phật
được thiết kế với kiến trúc 108 cột độc đáo tượng trưng cho 108 phiền não.
Các ngôi chùa lớn thường xây dựng 108 bậc thang để dẫn vào chánh điện.
Hàm ý nhắc nhở chúng ta cần phải vượt qua 108 khổ đau để đến bến bờ an lạc.
Để thức tỉnh mọi người tinh tấn tu hành, vượt qua mọi đau khổ trong thế gian,
hàng ngày tiếng chuông từ các ngôi chùa, đều được gióng theo thời khóa nhất định.
Mỗi ngày hai thời. Mỗi thời đánh 108 tiếng chuông.
Tiếng chuông được gióng lên cùng với lời cầu nguyện cho thế giới hòa bình, cho chúng sanh an lạc.